Requiem    Requiem    Requiem    Requiem    Requiem    Requiem    Requiem    Requiem    Requiem    Requiem . . .

 

Bến Xưa                             The port in memories

 

Thơ tôi từ cả cõi lòng                                           My poem born from the depth of the soul,

Xin đừng phân tích từng dòng, từng trang            Analyze not by its presentation of words.        

Đau thương ngấn lệ hai hàng                              Pains flow with tears,

Từ khi non nước ngỡ ngàn cắt đôi                       Ever since Vietnam was divided, North and South.

Xa nhau cách mặt bồi hồi                                    Separated, you are there, the other side of Ben Hai River;

Hồn đưa ra biển, xác trồi ven sông                      The dead bodies afloat by the riverbanks, their souls wander to the sea.

Xin trao người đóa hoa hồng                               Here is a rose to you,

Tạ ơn người đã trọn lòng yêu thơ                        It's my gratitude for your love for poetry.

Thuyền ơi, thuyền sẽ tới bờ                                 To the sailing boat, she will find her port;

Bến ơi, xin chớ hững hờ tình tôi...                      To the port, lest you forget me...

 

Võ Duy Linh                                    Linh Duy Vo

Đêm đông viễn xứ                                                             © English verses written April 11, 2005, 03:00 AM

California, 15 tháng 3, 2005 ©

In 1954, a million-plus Vietnamese went southwards in search of freedom.

April 30, 1975, once again they fled the invading communists from the north, scattering to all corners of the Earth.

 

 

Yêu

Ta khắc tên em trong thơ, em có hay?

Bài thơ ta gửi em hôm nay   

Đã ba mươi năm ta ấp ủ

Như mây chờ gió bao đêm ngày

 

Gió ơi, hãy đưa ta đi nhé

Đưa ta về Sài Gòn, thành phố xưa

Ta nghe em giờ thay đổi lắm

Biết nói gì đây sao cho vừa

 

Nghìn trùng, ta và em xa cách

Trái tim này tựa gối chờ em

Như ánh trăng khuya ôm giòng suối

Ray rứt nhớ nhau đêm từng đêm

 

Ta sẽ gần nhau mãi trọn đời

Cho dù thân xác có tả tơi

Em ơi, hồn ta luôn trọn vẹn

Nghe những nhịp tim thở từng hơi

 

Đôi môi em, sao môi em lạnh quá!

Bao nhiêu mùa đông vắng nụ hôn

Em mời anh đi, để ta cùng bớt lạnh

Lạnh từ thịt da đến tâm hồn

 

Cám ơn em một mối tình chung thủy

Cuộc đời này chỉ tạm bợ mà thôi

Thân xác kia rồi trở về cát bụi

Giòng sông Tương, tình yêu ta mãi trôi...

 

Võ Duy Linh

California, 23 March 2005 ©

 

 

Tạ Ơn Tình Yêu

Này người em thương mến, anh đây...
Khuya lắm rồi, anh nghĩ tới em thôi
Ba mươi năm, mình không gặp mặt
Buồn như vầng trăng kia xẻ làm đôi

Ta cứ để hồn thơ bay chất ngất
Như thể trái đất này đã tiêu tan
Thân xác biến thành mây thành khói
Chỉ còn tình yêu, một thế giới thênh thang

Ta vẽ cho nhau vòng tròn định mệnh
Nhốt bên trong là hai mái đầu xanh
Đôi trái tim đập cùng nhịp thở
Mưa bão cuộc đời không đánh mất em, anh

Cám ơn tình yêu em thầm lặng
Giữ kín tận cùng nỗi cảm thông
Không nói năng nhưng lòng vẫn hiểu
Ôm nhau đi cho đỡ lạnh chiều đông...

Võ Duy Linh
Đêm đông viễn xứ
California, 7 March 2005 ©

   

Rồi mai nắng tắt đi

Ta còn nhau kỷ niệm

Vương vấn những dòng thơ

Sâu thẳm tự cõi lòng...

 

A Candle for Operation Homecoming

Papa

 For Miss Saigon

Contents

Home

 © Copyright by Linh Duy Vo.  All rights reserved.